|

TOP 20+ Mẫu phân tích 2 khổ đầu Đây Thôn Vĩ Dạ HSG ngắn gọn nhất

phân tích 2 khổ đầu đây thôn vĩ dạ hsg

Phân tích 2 khổ đầu Đây Thôn Vĩ Dạ HSG ta thấy phần lớn về người và cảnh của thôn Vĩ Dạ đề qua ấy hiểu sâu sắc hơn tâm trạng trĩu nặng của nhân vật trữ tình. Thấy được 1 tâm hồn nhạy cảm với đời, sở hữu tình ái, cuộc sống của tác nháikế bên bài văn phân tách khổ 12 Đây thôn Vĩ Dạ Anh chị.

Dàn ý phân tích 2 khổ đầu Đây Thôn Vĩ Dạ HSG

1. Mở bài:

Mở bài Đây Thôn Vĩ Dạ khổ 1, 2: Giới thiệu tác nhái, tác phẩm, đoạn trích

hai. Thân bài:

Khổ 1: Cảnh vườn thôn Vĩ và tình người tha thiết:

Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.
Vườn người nào mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.

câu hỏi tu từ mở màn mang phổ quát sắc thái: là 1 lời tự biết, lời trách nhẹ nhàng, lời mời mọc ân cần.

+ Ba câu sau gợi lên vẻ đẹp hữu tình của thôn Vĩ trong chốc lát hừng đông: cảnh vật tinh khôi, trong trẻo, mướt xanh trong nắng sớm mai; con người kín đáo, nhân từ. Đằng sau bức tranh phong cảnh là tâm hồn mẫn cảm, yêu bỗng nhiên, con người tha thiết cộng niềm băn khoăn day dứt của tác giả.

Khổ 2: Cảnh trời, mây, sông nước và niềm đau cô lẻ, chia lìa:

Gió theo lối gió, mây tuyến phố mây,
mẫu nước buồn thiu, hoa bắp lay…
Thuyền ai đậu bến sông trăng đó,
sở hữu chở trăng về kịp tối nay?

2 câu đầu bao quát toàn cảnh mang hình ảnh gió mây chia lìa đôi ngả, “ loại nước buồn thiu, hoa bắp lay” gợi nỗi buồn hiu hắt.

2 câu sau tả cảnh mẫu sông trong đêm trăng lung linh, huyền ảo, vừa thực vừa mộng. Đằng sau cảnh vật là tâm cảnh vừa đau đớn, khắc khoải vừa thèm khát cháy bỏng của nhà thơ.

*Nghệ thuật:

– trong khoảng ngữ chọn lọc, hình ảnh độc đáo, giàu sức gợi, mang sự hòa quyện giữa thực và ảo.

– dùng mang hiệu quả các giải pháp nghệ thuật: so sánh, nhân hóa, ẩn dụ.

– câu hỏi tu trong khoảng thích hợp  tâm trạng.

– Giọng điệu lúc thiết thakhi đắm saykhi khắc khoải, u buồn

3. Kết bài:

Đoạn thơ kết tinh sự sáng tạo và bắt mắt nghệ thuật độc đáo của Hàn Mặc Tử, mô tả lòng yêu trùng hợp, yêu đời, yêu cuộc sống tha thiết của thi sĩ.

Dàn ý phân tích 2 khổ đầu Đây Thôn Vĩ Dạ HSG
Dàn ý phân tích 2 khổ đầu Đây Thôn Vĩ Dạ HSG

Xem thêm: Phân tích Đây thôn Vĩ Dạ ngắn nhất

Hướng dẫn phân tích 2 khổ đầu Đây Thôn Vĩ Dạ HSG ngắn gọn

Dưới đây là một số mẫu bài phân tích 2 khổ đầu Đây Thôn Vĩ Dạ HSG trong kho Văn học cấp 3.

Phân tích khổ đầu Đây Thôn Vĩ Dạ

– câu hỏi tu từ: “Sao anh ko về chơi thôn Vĩ?” sở hữu thể được hiểu theo 2 cách: Đây vừa  thể được coi là một lời mời gọi, trách móc nhẹ nhõm của người con gái, lại vừa là thắc mắc tự thi sĩ đặt ra cho bản thân mình. Dù phân tích theo nghĩa nào thì câu thơ cũng nói đến việc quay trở về xứ Huế: dùng từ “không về” bởi nhà thơ đang mắc phải căn bệnh phong quái ác.

– Bức tranh phong cảnh thôn Vĩ được thi sĩ khắc họa trong khoảng xa đến gầntừ cao xuống thấp:

“Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên” => từ “nắng” được lặp lại gợi lên một quang cảnh tràn trề ánh sáng, dịu dàng và trong trẻo và cũng đương nhiên đấy là hình ảnh đặc thù của các hàng cau nơi xứ Huế

“Vườn người nào mướt quá xanh như ngọc” => Trong câu thơ sử dụng hình ảnh so sánh làm cho người đọc cảm nhận được vẻ đẹp tươi tốt, xanh mơn mởn của khu vườn thôn Vĩ cũng song song gợi lên 1 ấn tượng mạnh mẽ.

“Lá trúc che ngang mặt chữ điền” => Tác giả gợi ra hình ảnh người con gái xứ Huế  vẻ e ấp, thẹn hậu sự và khuôn mặt “chữ điền” – 1 nét đẹp dân dã và đặc biệt.

Phân tích 2 khổ đầu Đây Thôn Vĩ Dạ thứ 2

“Gió theo lối gió, mây con đường mây” => Bức tranh phong cảnh mang sự vận độngđổi thay từ cảnh vườn sang sông nước. Gió và mây chia cắt, chia lìa riêng biệt.

“Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay” => dùng hình ảnh nhân hóa “dòng nước buồn thiu” để biểu hiện nỗi buồn trĩu nặng trong lòng. Động từ “lay” biểu thị chuyển động nhẹ nhàng nhưng cũng gợi ra sự quạnh, vắng vẻ tới đượm buồn của cảnh vật.

“Thuyền người nào đậu bến sông trăng đó/ sở hữu chở trăng về kịp tối nay” => Cho thấy tâm trạng lo âubồn chồnthắc thỏm của thi sĩ.

Cảm nhận phân tích 2 khổ đầu Đây Thôn Vĩ Dạ HSG

Hàn Mặc Tử là một trong các thi sĩ mang sức thông minh mạnh mẽ nhất trong phong trào Thơ mới. phát xuất trong khoảng mối tình của bản thân mang cô gái quê ở Vĩ Dạ – 1 thôn nhỏ bên loại sông Hương nơi xứ Huế thơ mộng và trữ tình, Hàn Mặc Tử đã viết nên bài thơ “Đây thôn Vĩ Dạ” đầy cảm xúcđặc trưngtâm tư của thi sĩ được thể hiện rõ nét qua 2 khổ thơ đầu.

“Sao anh không về chơi thôn Vĩ”

Câu thơ mở màn như một câu hỏi nhưng ẩn trong đó lại là một nỗi niềm hết mực dịu dàng và xúc động. nghi vấn này cũng  sức hút khó cưỡng đối với thi sĩ về cô gái thôn Vĩ hoặc đấy cũng  thể là sự nhầm lẫn của chính tác fake, nỗi niềm thầm kín của nhà thơ lúc được trở lại thăm nơi làng quê và cả những con người thôn Vĩ. Bài thơ tuy ko tiêu dùng trong khoảng “về thăm” cơ mà sử dụng từ “về chơi”, ngụ ý sắc thái bất chợtthân tìnhhai khổ thơ tiếp theo là hình ảnh về tự nhiên, về khu vườn nhỏ thôn Vĩ trong kí ức của thi sĩ.

“Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
Vườn người nào mướt quá xanh như ngọc”

với thể thấy được thi sĩ ko thuần tuý tả cảnh mà chỉ gợi ra cảnh ấy các hình ảnh gợi hình nhất, đẹp nhất. Được ánh ban mai chiếu rọi, các hàng cau cao vút như trải dài quang cảnh thôn quêkhoáng đạt của thôn Vĩ. Ánh sáng ban mai làm đẹp cho cây cau, nắng sớm trải đều trên cây cau tạo nên vẻ đẹp kết hợphợp nhất, là sự hài hòa giữa tự nhiên và cảnh vật. Câu thơ “Vườn ai mướt quá xanh như ngọc” khiến cho người ta với cảm giác như thi sĩ đang đi giữa khu vườn thôn Vĩ. Việc tiêu dùng độc đáo những tính trong khoảng đầy màu sắc, gợi dường như “mướt” sở hữu “xanh” và hình ảnh so sánh “mướt như ngọc” đã tạo ấn tượng về một khu vườn  một màu xanh tinh khiếtóng ánh như màu xanh ngọc bích. Khu vườn quê nơi thôn Vĩ với vẻ mộc mạc xinh đẹp dưới ánh nắng ban mai.IFrame

“Lá trúc che ngang mặt chữ điền”

Sự xuất hiện đột ngột của con người trong câu thơ “Lá trúc che ngang mặt chữ điền” càng khiến cảnh vật thêm sinh động, có nhẽ đây là chủ nhân của khu vườn. Sự xuất hiện này mang phần khá trầm lặng, nhút nhát, khuôn mặt hiền hậu thập thò sau lớp lá trúc. sở hữu thể đề cập, Hàn Mặc Tử đã biểu thị rõ nét ko chỉ con người thôn Vĩ mặc cả bỗng dưng như khu vườn xinh đẹp, con người chất phácnhân đức chỉ gói gọn trong bốn loại của khổ thơ đầu tiêntừ khu vườn nhỏ thôn Vĩ, tác nhái đưa người đọc vào một toàn cầu tình cảm nhẹ nhàngnghiêm trang nhưng cũng đầy ưu tưtrăn trở của người thi nhân.

“Gió theo lối gió, mây tuyến đường mây
chiếc nước buồn thiu, hoa bắp lay”

Nỗi buồn chia tay, cảm giác tội lỗi lúc chia tay được biểu hiện qua câu thơ “Gió theo lối gió, mây con đường mây”. Đoạn thơ gợi lên nhịp điệu êm đềm, dịu dàng của cái sông và sự biến hóa của mây gió. Mây và gió bản chất là một cặp hình ảnh thể hiện mối quan hệ gắn bó, chẳng thể tách rời, nhưng trong thơ Hàn Mặc Tử, thay vì tới với nhau, gió và mây lại đi ngược chiều nhau. Trong thực tiễn, gió thổi, mây bay, gió sông thổi mới tạo nên sóng, nhưng ở đây mây và gió lại tách rời nhau, điều này hoàn toàn ngược lại sở hữu cảm xúc của nhà thơ. Mây gió ko đồng điệu nên mẫu nước ko lăn phăn gợn sóng, chỉ buồn nhìn “hoa bắp khẽ lay” đong đưa nhè nhẹ. Hình ảnh chiếc sông tuy đẹp nhưng lại hoang vắng, lạnh lẽo, vắng vẻ và chất chứa nỗi buồn, sự đơn chiếc, mất mát của thế cuộc, của thi sĩ.

“Thuyền ai đậu bến sông trăng đấy
sở hữu chở trăng về kịp tối nay?”

thi sĩ tuy cảm thấy buồn và cô đơn, nhưng ko mất hy vọng vào tình ái và sự đáp lại. tình ái của tác fake không chỉ dành cho cô gái thôn Vĩ, mà còn dành cho khi không và con người nơi đây. Cảnh sông trở thành hư ảo, thơ mộng và rạng ngời, và mẫu sông không chỉ là dòng sông đơn thuần nữa mà là chiếc sông trăng ngập tràn ánh sáng. Con thuyền không chỉ chở ánh trăng, mà còn chở cả niềm kỳ vọng khiêm tốn của nhà thơthắc mắc “Có chở trăng về kịp tối nay?” miêu tả sự lo âusợ hãi, nhưng trong màn sương mù dày đặc của tuyệt vọng và đau thương, một niềm hy vọng nhỏ nhoi vẫn cháy bỏng trong tâm hồn nhà thơ. Chỉ mang trăng mới hiểu được các nỗi niềm thầm kín của thi sĩcó nhẽ vì thi sĩ quá cô đơn, quá trống vắng, hay chờ đợi quá lâu. nhà thơ. Bằng bí quyết sử dụng khéo léo thắc mắc tu trong khoảng và những ngôn ngữ thể hiện độc đáo và tràn trề tính gợi hình, nhà thơ đã tạo nên những bức tranh bỗng nhiên đẹp đẽ. Nhịp thơ và phép đối được sử dụng để tạo nên sự đối chọi trong mỗi câu thơ. Hình ảnh thơ được nhân cách hóa độc đáo tạo nên chất thơ trữ tình độc đáo, sâu sắc.

Qua 2 khổ thơ đầu của bài thơ “Đây thôn Vĩ Dạ”, nhà thơ Hàn Mặc Tử đã mở mang tầm mắt cho người đọc hiểu về tình cờ thơ mộng và con người xứ Huế. Qua đấy ta cũng phần nào hiểu được những tâm can, nỗi buồn sâu thẳm trong lòng tác fake1 thôn nhỏ ven cái sông Hương phát triển thành một hình ảnh đẹp đẽ, sắc nét và đậm chất Huế nhờ vào ngòi bút của Hàn Mặc Tử.

Cảm nhận phân tích 2 khổ đầu Đây Thôn Vĩ Dạ HSG
Cảm nhận phân tích 2 khổ đầu Đây Thôn Vĩ Dạ HSG

Xem thêm: Phân tích Thu Vịnh

Cảm nhận của em phân tích 2 khổ đầu Đây Thôn Vĩ Dạ HSG

Hàn Mặc Tử là 1 trong các nhà thơ điển hình nhất trong phong trào Thơ Mới ở Việt Nam. Thơ Hàn Mặc tử sở hữu 1 “diện mạo” độc đáo, bắt mắt và cũng đầy bí ẩnkế bên các vần thơ chất chứa phổ thông tâm tư cộng hình tượng máu – trăng ám ảnh, “Đây thôn Vĩ Dạ” là 1 trong rất ít bài thơ mang hình ảnh, xúc cảm tươi sáng, trong trẻo mang tình yêu của người nhà thơ dành cho thôn Vĩ và người con gái xứ Huế. Trong hai khổ thơ trước hếtthi sĩ đã tái hiện sống động bức tranh ngẫu nhiên xứ Huế và những cảm xúc, tình cảm tâm thành nhất của bản thân.

“Sao anh không về chơi thôn Vĩ”

Câu thơ mở màn tựa một nghi vấn nhưng ẩn cất trong đó lại là lời trách móc rất nhẹ nhõm, tình cảm. Trong thắc mắc đấy còn mang sự mời gọi đầy tha thiết của cô gái thôn Vĩ dành cho tác nháiấy cũng với thể là lởi tác kém chất lượng đang tự trách mình, là khát khao thầm kín của nhà thơ: Trở về thăm lại làng quê và con người thôn Vĩ. Câu thơ ko sử dụng trong khoảng “về thăm” cơ mà là “về chơi” sở hữu ý nghĩa sắc thái thân thiệnbỗng nhiên và thân mậthai câu thơ tiếp theo chính là bức tranh về tự dưng trên các mảnh vườn nhỏ nơi thôn Vĩ trong hồi tưởng của nhà thơ:

Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
Vườn người nào mướt quá xanh như ngọc”

 thể thấy, thi sĩ ko tả cảnh mà chỉ gợi cảnh, gợi lên các hình ảnh ấn tượng và đẹp đẽ nhất. các hàng cau thẳng tắp, cao vút dưới ánh nắng rạng đông như mở ra quang cảnh hào phóng, bình im của thôn Vĩ. các ánh nắng mới lên đã tô đẹp cho hàng cau, ánh nắng sớm trải đều trên hàng cau tạo nên vẻ đẹp kết hợphợp nhấtđó là sự hài hoà giữa đột nhiên và cảnh vật.

Câu thơ “Vườn ai mướt quá xanh như ngọc” làm cho người đọc cảm giác như thi sĩ đang đi giữa khu vườn ở thôn Vĩ. Tính từ “mướt”, “xanh” cùng cách thức so sánh độc đáo “ mướt như ngọc” đã gợi ấn tượng về một khu vườn xanh mướt, sạch sẽ, láng bóng như màu xanh của ngọc. đó là khu vườn thôn quê dân dã đẹp đẽ dưới loại nắng sớm mai.

Sự xuất hiện bất ngờ của con người trong câu thơ “Lá trúc che ngang mặt chữ điền” đã khiến bức tranh cảnh vật thêm sinh động, có nhẽ đây chính là chủ của khu vườn. Sự xuất hiện  phần kín đáo, e thẹn đậm chất con người Huế, khuôn mặt chữ điền hiền từ lấp ló sau lá trúc che ngang. sở hữu thể đề cập chỉ với bốn câu thơ trong khổ thơ đầu Hàn Mặc Tử đã phác hoạ rõ nét về tự nhiên cũng như con người thôn Vĩ: cảnh vườn tươi đẹp, con người ngay thẳng, nhân hậu.IFrame

Bước ra khỏi khu vườn nhỏ ở thôn Vĩ, tác kém chất lượng đưa người đọc đến  thế giới tình cảm mềm mại, tha thiết nhưng cũng đầy các trăn trở, âu lo của nhà thơ. Nỗi buồn xa rờitự ti chia li biểu thị rõ nét qua cây thơ “Gió theo lối gió, mây tuyến đường mây” . Câu thơ gợi ra nhịp độ khoan thainhẹ nhõm của chiếc sông và tình trạng khác các con phố lạc lối của mây và gió. Mây và gió vốn là cặp hình tượng chỉ sự gắn bó, quan hệ khăng khít chẳng thể tách rời, bên cạnh đó trong câu thơ của Hàn Mặc Tử ta mang thể thấy gió với mây lại ko đi nhau nhưng mà khác con đường ngược lối, nghe với vẻ chẳng can dự gì tới nhau. Trên thực tiễn, phải mang gió thổi mây mới bay và phải sở hữu gió sông mới với sóng, thế nhưng ở đây mây gió lại tách ra khỏi nhau đại diện cho sự ngược lối trong tình cảm của thi sĩgió mây ko hoà hợp nên dòng nước chẳng gợn sóng, chỉ đành buồn thiu nhìn hoa bắp khẽ lay. Bức tranh về cái sông tuy đẹp nhưng lại ảm đạm, lạnh lẽo, trống trải, chất đựng nỗi buồn, sự cô đơnlạc điệu của nhà thơ trước cuộc đời và sự sống.

Thuyền ai đậu bến sông trăng ấy
mang chở trăng về kịp tối nay?”

Tuy thi sĩ với tâm cảnh buồn và cô đơn nhưng vẫn không mất đi niềm kỳ vọng vào ái tình và sự đáp lại. tình yêu của tác fake không chỉ dành riêng cho cô gái thôn Vĩ mà là cả tự nhiên, con người nơi đây. Cảnh sông nước phát triển thành kì ảo, thơ mộng lấp lánh, sông ko còn là sông nước mà là sông trăng nơi ngập tràn ánh trăng sáng. Con thuyền ko chỉ chở ánh trăng mà còn mang theo hi vọng dù nhỏ nhoi của người thi sĩ. “Có chở trăng về kịp tối nay?” nghi vấn thể hiện sự trằn trọclo âu, giữa màn sương dày đặc của nỗi vô vọng, xót xa, trong tâm hồn thi sĩ vẫn nhen đội ngũ niềm hi vọng dẫu nhỏ nhoi. nhất mực phải trở về “kịp tối nay” chứ không phải tối nào khác có lẽ bởi vì nhà thơ đã quá cô đơntrống trải hoặc là đã chờ đợi quá lâu rồi, chỉ  trăng mới hiểu được những nỗi lòng thầm kín của nhà thơ nghệ thuật sử dụng các giải pháp tu trong khoảng và sử dụng từ ngữ đầy gợi tả, thi sĩ đã mang lại 1 bức tranh trùng hợp tuyệt đẹp nhưng đầy tâm trạng. Nhịp thơ cũng như các điệp trong khoảng được sử dụng tạo nên những thái cực đối nghịch trong từng câu thơ, hình ảnh trong thơ được nhân hoá độc đáo tạo nên một bài thơ trữ tình độc đáo mà sâu lắng.

Qua hai khổ thơ đầu của bài thơ “Đây thôn Vĩ Dạ”, nhà thơ Hàn Mặc Tử đã đem lại cho người đọc được mở mang tầm mắt và hiểu biết về bất chợt, con người xứ Huế thơ mộng. không những thế chúng ta cũng phần nào hiểu được các tâm sự, nỗi buồn sâu lắng trong lòng tác kém chất lượngmột thôn nhỏ ven mẫu sông Hương nhờ  Hàn Mặc Tử mà đã phát triển thành hình ảnh đẹp đẽ, trong trẻo và đậm chất Huế.

Xem thêm: Phân tích Từ Ấy ngắn gọn

Phân tích Đây Thôn Vĩ Dạ HSG 2 khổ đầu ngắn nhất

người nào đó đã từng kể “Thơ là tiếng lòng. Đọc thơ, ta nghe thấy ngôn ngữ cất lên trong khoảng sâu thẳm trái tim của nhà thơ. Thơ là sự lên tiếng về thân phận. tới sở hữu bài thơ, ta cảm được hoàn cảnh, tình thế số mệnh của nhà thơ”. Và “Đây thôn Vĩ Dạ” của Hàn Mặc Tử là một bài thơ như thế. Đọc thơ của Hàn Mặc Tử, ta thấy được một trong những nét độc đáo làm cho nên phong cách thơ rất lạ của ông, đấy là mạch thơ đứt đoạn mà thống nhấttức thị kiểu dáng kết cấu như rời rạc nhưng lại với sự thống nhất trong chiều sâu của mạch xúc cảm. Điều này được diễn đạt rất rõ qua hai khổ thơ đầu bài.

làm thơ từ năm mười sáu tuổi, Hàn Mặc Tử là 1 thi sĩ sở hữu sức sáng tạo dồi dào trong phong trào Thơ mới. 1 trong các bài thơ đặc sắc về đột nhiênquốc gia và con người là Đây thôn Vĩ Dạ. Khổ thơ khai mạc sau đây diễn tả khi không xứ Huế cực kỳ gợi cảm, hòa vào 1 tình cảm nhớ thương thắm thiết, bâng khuâng, điển hình cho 1 nét cá tính thơ Hàn Mặc Tử:

Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau, nắng mới lên
Vườn người nào mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.

Bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ sở hữu kết cấu ba đoạn. Khổ thơ thứ nhất, tả vườn cây dưới ánh nắng ban mai thanh tân, tinh khiết. Khổ thơ thứ 2 gợi lên cảnh trời, trăng, mây nước mang nét buồn xa rời. Khổ thơ cuối là nỗi lòng nao nao, mơ mộng bởi bóng hình thiếu nữ xứ Huế.

Thôn Vĩ Dạ nằm ngay trên bờ sông Hương, nức tiếng bởi các vườn cây trái cây tươi bốn mùa, với những ngôi nhà duyên dáng… Đi vào văn học qua câu thơ tuyệt bút:

Vườn ai mướt quá xanh như ngọc.

Nhưng đâu phải chỉ  tự dưng gợi niềm ấp yêu huyền diệu mà quẩn đâu ấy còn cả bóng vía con người thân thuộcmang tấm lòng chờ đợi thiết tha.

Sao anh ko về chơi thôn Vĩ?

Câu thơ là 1 lời mời mọc, cũng với thể là một lời trách móc thân mậtngôn ngữ lựa chọn mà như thiên nhiên phóng bút. “Sao anh ko về” vừa nhẹ nhàng vừa dễ thương như một nguyên do gợi nhớ các hình ảnh của thôn Vĩ ngày nào trong kí ức nhà thơ – 1 thời từng là cậu học trò trường Pe-lơ-ranh xứ Huế  trái tim đa cảm. Hãy về thôn Vĩ, một thôn Vĩ tràn đầy ánh nắng ban mai:

Nhìn nắng hàng cau, nắng mới lên,
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc.

Thôn Vĩ Dạ  các hàng cau thẳng tắp. Nắng sớm ban mai ngập tràn ko gian. những tàu lá cau xanh mướt vươn lên đón tia nắng sớm, vô vàn hạt sương đêm đọng lại, lấp lánh màu ngọc bích. Lời thơ thật hồn nhiên. “Vườn ai mướt quá” như tiếng reo vui nhưng cũng thật điêu luyện: trong khoảng mướt thật đắt và xanh như ngọc mang nghĩa biểu trưng gợi tả độc đáo.

Lá trúc che ngang mặt chữ điền.

Lá trúc thì mảnh dẻthanh thoảphổ quát cành lá xếp lên nhau, lay nhẹ theo làn gió thoảng sớm mai, dưới ánh nắng sớm, che ngang in bóng như chữ điền trên khuôn mặt người thôn Vĩ. Hay khuôn mặt người thôn Vĩ hồn hậu vuông vắn chữ điền?  thể là cả hai: hình ảnh vừa thực, vừa sở hữu phần hư ảo lung linh trong niềm nhớ của lòng người. Câu thơ được cách điệu hoa, sở hữu ý nghĩa biểu trưng. Vườn cây mượt mà đó phải là quê hương các con người hiền hòa. hiền từ. Con người chợt xuất hiện trên cái nền bất chợt tươi mát làm cảnh vật sinh động hẳn lên và hình ảnh con người cộng khi không hòa hợp trong vẻ đẹp dịu dàng, thơ mộng.

nếu khổ thơ đầu là sự bừng sáng kí ức của hoài niệm về vườn Vĩ Dạ lúc hừng đông thì khổ thơ thứ hai lại cảnh xứ Huế đêm trăng thơ mộng cùng bao nỗi niềm chia lìa, lạc loài trơ trẽn, buồn thương tuyệt vọng:

Gió theo lối gió mây đường mây
loại nước buồn thiu hoa bắp lay
Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
với chở trăng về kịp tối nay.IFrame

Chỉ bằng vài nét chấm phá tinh tế, gợi cảm Hàn Mặc Tử đã gợi dậy 1 bí quyết thần tình cả vong linh của xứ Huế đêm trăng thơ mộng, ảo huyền. Ở phương diện tả cảnh, mới đọc câu thơ “Gió theo lối phong vân tuyến phố mây” cứ tưởng là phi lý nhưng ngẫm kĩ đấy lại là sản phẩm của ngòi bút xuất thần. Hàn Mặc Tử đã gợi tả tinh tế, chuẩn xác tài giỏi vẻ êm dịu của mây trời xứ Huế. Êm dịu đến mức ta thấy gió thổi mà như mây đứng imhai chữ “buồn thiu” gợi tả vẻ dùng dằngyên lờ của dòng nước sông Hương. kể như Hoàng Phủ Ngọc Tường thì dòng nước sông Hương cơ hồ chỉ còn là 1 mặt hồ yên ổn tĩnh. Sông Hương chảy chậm, thực chậm, đó là điệu slow tình cảm mà cái sông Hương dành cho xứ Huế. Trong đêm trăng Hương giang thật kì ảo đấy, bầu trời trong vắt, trăng vằng vặc dải ánh vàng trên sông. mẫu nước bỗng hóa thành loại sông trăng, những con thuyền gối bãi ăm ắp đầy trăng. Hàn Mặc Tử vốn say trăng, yêu trăng là vậy. Bài thơ nào của ông cũng mang đôi câu về trăng. Đọc “Đây thôn Vĩ Dạ”, dễ thấy đây là những vần thơ dịu êm và kì ảo nhất trong loại thơ trăng của nhà thơ.

Bị cuộc thế tuyệt tình từ khước, thơ ca bất chợt là nơi Hàn Mặc Tử chút bầu tâm tìnhđãi đằng lòng mình. Ngoại cảnh tuồng như chỉ là mẫu cơ để nhà thơ phân trần tâm tình, trải niềm đau của hồn mình, bức tranh “Đây thôn Vĩ Dạ” cũng ko nằm ngoài quy luật đấy. Ngay ở trong câu thơ đầu tiên của khổ thơ thứ 2, ta đã thấy được sự chia lìa, ngang trái:

Xem Thêm  TOP 10+ Phân tích Mị trong đêm tình mùa đông cứu A Phủ

“Gió theo lối phong vân con đường mây” ,Gió mây luôn đi đôi  nhau, sóng đôi cộng nhau, vậy mà ở đây lại chia lìa xa vắng, gió 1 đằng, mây một nẻo. vì sao vậy? với thấp trái tim thi sĩ luôn nặng trĩu chia lìa, bởi vậy nhìn đâu cũng thấy chia ly xa rờikhông chỉ phong vân chia lìa, sông nước hắt hiu, dòng nước buồn thiu hoa bắp lay. cái sông ủ ấp lấy nỗi buồn ngùi ngùi câm yênrời rợidòng sông vốn ủ sẵn mối sầu hay sự chia lìa, ly tán của phong vân đã gieo vào lòng sông chết lặng? Hay mối sầu thăm thẳm trong lòng của nhà thơ đã ám bào dòng sông? Khó sở hữu thể lý giải 1 phương pháp rõ ràng được. Chỉ thấy đọc câu thơ lên, lòng ta bỗng trào dâng 1 nỗi niềm bâng khuâng mà da diết, khắc khoải mà khôn nguôi. Phụ họa  loại nước buồn thiu là bông hoa bắp xám bạc khẽ lay trong gió. Động trong khoảng “lay” tự nó vốn không vui, ko buồn như trong câu thơ này, không hiểu sao nó lại ẩn chứa nỗi niềm hiu hắt đến vậy. với phải chữ “lay” đấy đã sở hữu theo nỗi buồn trong câu ca dao:

ai về Rồng Dứa, ao Chuông
Gió lay bông sậy bỏ buồn cho em

Trong ko gian nghệ thuật, hình ảnh hoa bắp lay thật tủi sầu. hầu hết dường như đang bỏ nơi này mà đi. Gió bay đi, mây bay đi, dòng nước cũng trôi xuôi, chỉ còn bông hoa bắp cô đơncui cút, vật vờ trên triền sông hoang vắng. Động thái “lay” như 1 sự níu giữ vu vơ, một quyến luyến vô vọng. Hình ảnh hoa bắp “lay” cứ như hiện thân cho thân phận lạc loài, bơ cơ, bị thế cuộc quên lãng của thi sĩ.

Đối mặt  xu thế tất cả đang bỏ đi, rời xa mình, thi sĩ chợt ước ao mang 1 thứ gì ấy ngược cái trôi chảy trở về  mình, gắn bó sở hữu mình. mang Hàn Mặc Tử, đấy là trăng, và cũng chỉ mang chăng mà thôi:

Thuyền người nào đậu bến sông trăng ấy
sở hữu chở trăng về kịp tối nay

vì sao Hàn Mặc Tử lại ngóng trông ước aokhao khát với trăng như vậy? phải chăng bị chôn vùi trong lãnh cung chia lìa, mù tối, “không với niềm trăng và tiếng nhạc” nên thi sĩ ước ao mang trăng như thế? Hơn thế, sở hữu Hàn Mặc Tử, chí mang trăng sao là vong mạngđặc trưngvới thi sĩ, trăng không chỉ đơn giản là nguồn sáng, ảo huyềndiệu huyền nhất của đột nhiên mà trăng là biểu trưng cho cuộc sống tươi đẹp, tràn đầy hạnh phúc mà nhà thơ khao khátvới những ý nghĩ như thế, giờ đây, “trăng là bám víu duy nhất”, là tri ân, tri kỷ, là cứu tinh với Hàn Mặc Tử. Giọng điệu, chữ nghĩa trong câu thơ bật lên niềm khao khát, da diết, khắc khoải đến cháy bỏng. Câu thơ  vóc dáng của một lời khẩn cầu, khẩn nguyện khẩn thiết. Nhưng thật xót xa, bi kịch thay cho thi sĩ, ngay trong lời khẩn cầu da diết tới cháy bỏng ấy, ta thấy hằn lên một nỗi lo lắng hoài, tuyệt vọngtới đớn đau. Nỗi niềm đấy ghim chặt vào mấy chữ “kịp tối nay”. thời cơ đón trăng, đắm mình trong trăng thật ngắn ngủi phong thanh biết chừng nào.

Chỉ còn đêm nay thôi, sáng mai đã là 1 dấu chấm hết. Lưỡi hái tử thần đang kể tận cổ, chuông nguyện hồn ai đã dóng lên. thời cơ mỏng mảnhthời gian ngắn ngủi là vậy mà bến sông trăng cứ ở mãi ngoài kia xa vời vợi. không sử dụng hình thức cầu làm, câu thơ là lời hỏi hiềm nghi đầy tuyệt vọngcó lẽ lúc chứa lên lời khẩn cầu thiết thanhà thơ đã sở hữu lời giải đáp cho mình. Chẳng bao giờ con thuyền chở trăng về kịp tối nay cho thi sĩthi sĩ sẽ mãi rời xa cõi đời này trong đau đớntuyệt vọng. Đọc những vần thơ này, ta cảm thấy quặn lòng đớn đauvẳng về đâu đây dự cảm xót xa:

một mai đây ở bên khe nước ngọc
sở hữu sao sương anh nằm chết như trăng
Chẳng sắm thấy nàng tiên mô đến khóc
đến thương anh và rửa vết thương tâm.

mang văn pháp gợi tả, hình ảnh tinh tế, “Đây thôn Vĩ Dạ” là 1 miền quê hương đất nước, Vĩ Dạ-xứ Huế mộng và thơ. Bài thơ còn là tiếng lòng uẩn khúc của 1 trái tim yêu người, yêu đời, thiết tha, mãnh liệt trong vô vọng. “Đây thôn Vĩ Dạ” xứng đáng là kiệt tác thơ Hàn, một viên ngọc chói lọi nghìn năm.

Phân tích Đây Thôn Vĩ Dạ HSG 2 khổ đầu ngắn nhất
Phân tích Đây Thôn Vĩ Dạ HSG 2 khổ đầu ngắn nhất

Xem thêm: Phân tích Bát cháo hành

Phân tích 2 khổ đầu Đây Thôn Vĩ Dạ HSG ngắn gọn

Đây thôn Vĩ Dạ là tác phẩm điển hình trong sự nghiệp sáng tác của Hàn Mặc Tử. Bài thơ được lấy cảm hứng trong khoảng 1 tấm thiệp in hình phong cảnh của Hoàng Cúc – người mà Hàn Mặc Tử thầm thương trộm nhớ- tác phẩm được viết vào những năm tháng cuối đời lúc nhà thơ đang điều trị căn bệnh hiểm nghèo tại trại Phong Tuy Hòa.

2 khổ đầu bài thơ là bức tranh về cảnh và con người xứ Huế vừa trong trẻo, thái bình lại vừa đượm nỗi buồn tâm trạng.

“Sao anh ko về chơi thôn Vĩ?”
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
Vườn người nào mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền”

Bài thơ được mở đầu bằng thắc mắc tu trong khoảng “Sao anh ko về chơi thôn Vĩ”. câu hỏi vừa như đề cập nhở, lại vừa như mời mọc, cũng  thể là lời trách móc nhẹ nhõmchừng như, tác fake đang tự phân thân để hỏi chính lòng mình về một việc đáng ra phải thực hiện lâu nay nhưng chưa thể thực hiện: Về thăm lại thôn Vĩ Dạ. những sắc thái đan xen gói gọn trong 1 nghi vấn tu từ nhẹ nhàng ấy lại cho thấy được nỗi khao khát mãnh liệt được trở về Vĩ Dạ của thi nhân, thắc mắc thốt ra  cả 1 nỗi niềm thầm kín ko thuận tiện phân bua.

Sau thắc mắc tha thiết đấy là các ấn tượng về 1 thôn Vĩ êm ảthăng bình dần hiện về trong ký ức nhà thơ:

“Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền”

Trong khu vườn xinh đẹp ấy, “nắng hàng cau” tinh khôi, trong trẻo đã lôi kéohấp dẫn sự chú ý của thi sĩcác cây cau vươn mình đón các tia nắng trước tiên mà tự nhiên tặng thưởng, khoe vẻ thanh khiết của mình dưới sắc nắng lung linh. Vẻ đẹp của khu vườn đẹp đến nao lòng, thi sĩ chợt thốt lên trong vẻ sửng sốt nhưng cũng đầy vui mừng, phấn khởi: “Vườn ai mướt quá xanh như ngọc”. Tính trong khoảng “mướt” phối hợp mang từ chỉ chừng độ “quá” gợi vẻ đẹp mượt mà, láng bóng, tươi tắn, đầy sinh khí của cây cối trong vườn. Hình ảnh so sánh “xanh như ngọc” gợi lên vẻ đẹp diễm lệ, quý phái của khu vườn, những mẫu lá xanh mướt, mượt mà được “nắng hàng cau” chiếu rọi ánh lên màu xanh ngọc bích tươi đẹp. Cả khu vườn không chỉ được tưới tắm bởi sương đêm, nắng trời mà con nhận được bàn tay coi ngó đầy khéo léo của con người nên càng thêm đẹp, thêm tươi.

Giữa cảnh vật tươi đẹp là hình ảnh người con gái Huế xuất hiện với nét đẹp duyên dáng mà đầy kín đáo:

“Lá trúc che ngang mặt chữ điền”

bộ mặt chữ điền nhân hậu lấp ló sau các cái lá trúc mảnh mai gợi vẻ đẹp dịu dàng, hiền từ. Sự xuất hiện của con người thật kín đáo, tinh tế mà nhẹ nhõm như chính bản tính của con người Huế vậy. Phải yêu bất chợt, yêu cuộc sống tới dường nào thì tác giả mới lưu giữ trong tâm não mình những hình ảnh đầy đẹp đẽ và sống động đến như thế.

Đằng sau bức tranh hài hòa giữa cảnh và người đó có nhẽ là 1 nỗi khắc khoải đến khôn nguôi của một mẫu “tôi” chất chứa các tâm sự:

“Gió theo lối gió, mây các con phố mây
dòng nước buồn thiu hoa bắp lay”

Nghệ thuật nhân hóa được tác kém chất lượng áp dụng đầy khéo léo để biểu đạt tả sự chuyển di và trạng trái của cảnh vật “Gió theo lối gió, mây tuyến đường mây”. cách ngắt nhịp 4/3 như cắt đôi câu thơ tựa như chia li trái ngang. Hình ảnh gió, mây trong bỗng dưng vốn đi đôi  nhau, mây theo chiều gió, gió với thổi thì mây mới bay, gió mây đồng hành nhau gắn bó cùng nhau nào thể tách rời. Vậy gió- mây trong câu thơ xuất hiện sở hữu cảnh chia phôi, gió- mây ngược lối, 2 tuyến đường 2 ngả. với tạo hóa, điều ấy thật phi lý, nhưng với một dòng tôi đầy mặc cảm chìa lìa của nhân vật trữ tình lúc đấy thì lại là điệu hợp ý.

Nước sông Hương như hiểu tâm can người thi nhân cũng mang nỗi buồn nặng trĩu tâm tư “buồn thiu”. dòng nước lặng thầm trôi, hoa bắp lay nhẹ bên bờ, nước chảy hoa trôi- cảnh vật như thường, động mà như tĩnh, đa số dường như đều vương nỗi sầu trong đócó lẽ bởi lúc này đây tác nhái đã cảm nhận cảnh vật không phải bằng con mắt bình thường nữa mà bằng chính cái tâm cảnh của lòng mình. đấy là nỗi lòng của 1 người mang nặng tự ti về sự ra đi, giã từ cõi trần khi tâm hồn vẫn còn khẩn thiết sống.

“Thuyền người nào đậu bến sông trăng đấy
 chở trăng về kịp tối nay?”

ko gian đêm trăng trên sông nước mở ra đầy ảo huyền, như thực, như mộng. Trăng hòa mình vào mẫu nước xanh tạo nên vẻ lung linh, thơ mộng. Sông trăng đang đưa đò cập bến, bến trăng đang đợi đò dừng chân, liệu đò sở hữu chở trăng về kịp mang bến đêm nay? nghi vấn tha thiết, vừa chứa đựng nỗi khắc khoải, đợi chờ lại chất cất bao lo âubồn chồn1 trong khoảng “kịp” bình dị ấy thôi mà mở ra cho ta biết bao nghĩ suy về chàng nhà thơ trẻ tuổi. Hơn ai hết Hàn Mặc Tử hiểu rõ thực tế ngắn ngủi, loại chết đang kế cận nên phải tranh thủ từng phút, từng giây, chạy đua  thời kìvới cuộc sống. giả dụ thuyền còn “kịp” chở trăng về bến thì “ta” còn được tâm tình thanh minh, còn dường như ko “kịp” thì thi sĩ tội nghiệp đấy rơi vào cảnh đơn chiếc, đau thương vĩnh viễn. Câu thơ cuối bài nghe sao thật xót xa, bi cảmcó lẽ sở hữu Hàn Mặc Tử được sống không thôi cũng là hạnh phúc lắm rồi.

Cảnh sắc tự dưng và niềm thiết tha sở hữu cuộc sống của thi nhân được bộc lộ qua hai khổ thơ thật tinh khiết, độc đáo và giàu sức biểu cảm. Qua đấy, ta thấy được một tâm hồn cuộc thếtha thiết sở hữu cuộc sống mãnh liệt của tác nháitrong khoảng đấy biết trân quý cuộc sống, trân quý các khoảnh khắc của hiện giờ đừng để hối nhớ tiếc.

Xem thêm: Phân tích Đây Mùa Thu Tới

Phân tích 2 khổ đầu Đây Thôn Vĩ Dạ HSG khổ 1, 2

khi Phân tích về các nhà thơ vượt trội của phong trào thơ Mới nhà phê bình văn chương Đỗ Lai Thúy đã viết rằng “Nếu Thế Lữ, Lưu Trọng Lư, Nguyễn Bính là loại lãng mạn thuần khiếtnếu Xuân Diệu và nhất là Huy Cận, là chiếc lãng mạn được cườm vào những yếu tố tượng trưng… thì Hàn Mặc Tử là phối hợp của lãng mạn, mường tưởng, thậm chí siêu thực nữa”. Thật vậy, cuộc thế Hàn Mặc Tử tuy ngắn ngủi và phải chịu rộng rãi đau thương, tuyệt vọng, thế nhưng khi Quan sát thơ ông, người ta vẫn thấy trong đấy tràn ngập các xúc cảm về tình ái và sự sống mãnh liệt, mãnh liệt tới độ oằn oại và đớn đau. Thêm vào ấy dòng khác biệt trong thơ Hàn Mặc Tử còn là vẻ lãng mạn pha lẫn lối thơ đường luật cũ, cộng với nét phá cách thức đầy thông minh trong tuy duy nghệ thuật, mang đến cho bạn đọc những vần thơ độc đáo, ấn tượng. Đọc thơ Hàn Mặc Tử người ta thấy các vẻ đẹp thực lãng mạn, trong trẻo, tinh khiết tới vô ngần, nhưng cũng song song là các hình ảnh kỳ dị, điên cuồng, siêu thực nhất làm cho người đọc ko khỏi trằn trọc nghĩ suy về một hồn thơ lạ lùng nhất của nền thơ Mới. Đây thôn Vĩ Dạ là 1 trong số những bài thơ lý tưởng nhất của Hàn Mặc Tử, là tác phẩm nổi bật hàng đầu của trong phong trào thơ Mới, trình bày được toàn bộ hết thời trang sáng tác của ông, trong đó ở hai khổ thơ đầu, người ta thấy 1 Hàn Mặc Tử mang tâm hồn yêu đời, yêu cuộc sống sâu sắc phê duyệt bức tranh quê thanh khiết, đậm chất trữ tình.

“Sao anh ko về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.”

Hàn Mặc Tử mở màn tác phẩm bằng một lời hỏi ngỏ rất đỗi dịu dàng, rất đậm chất Huế, mang đến những xúc cảm êm đềm của bức tranh quê thái bình đầy sức gợi “Sao anh ko về chơi thôn Vĩ?”. Chủ thể “anh” trong câu thơ khiến cho người đọc không khỏi quẩn rộng rãi mối băn khoăn, liệu rằng thắc mắc đó với phải là lời hờn dỗi, trách yêu đầy duyên dáng của 1 cô gái xứ Huế nào mang 1 chàng trai cứ mãi rụt rè chẳng chịu thổ lộ lòng nhớ thương, để cô phải đợi chờ. Rồi đấy cũng sở hữu thể là lời mời mọc dễ thương của 1 người con xứ Huế, muốn người bạn phương xa với đôi lần lép thăm quê hương xứ sở đầy thơ mộng này. Nhưng rồi nếu nhìn ở một khía cạnh khác có nhẽ rằng nghi vấn “Sao anh không về chơi thôn Vĩ?”, lại là lời mà tác fake đang tự răn lòng mình, nói nhở bản thân về 1 chuyến xẹp thăm thôn Vĩ sau phổ thông năm cách biệthai trong khoảng “không về” gắn vào thời kỳ thế cuộc đầy đau thương của Hàn Mặc Tử, lại càng thêm xót xa, đó là ẩn ý về các dự cảm không lành của người thi sĩ lúc bị căn bệnh phong hành hạđau đớntuyệt vọng vì không thể nào còn về lại được Huế. Người chỉ còn với thể nhớ về thôn Vĩ, nhớ về người anh yêu thương trong những hồi tưởng phải chăng đẹp nhất.

 thể nhắc rằng thắc mắc tu trong khoảng khai mạc bài thơ, ko chỉ là mẫu cầu dẫn gợi mở ra bức tranh xứ Huế mà còn thể hiện 1 cách thức sâu kín những nỗi niềm trăn trở của tác kém chất lượng về mảnh đất cố đô. Ở nơi đó với tình yêusở hữu cuộc sống, sở hữu người con gái mà thi sĩ vẫn thường ước ao, chỉ nuối tiếc rằng đa số đều phát triển thành hư không trước ngang trái của bệnh tật. Trong niềm mong nhớ về Huế, Hàn Mặc Tử đã sử dụng các câu thơ tâm thành, thật đẹp để gợi ra bức tranh tình cờ thôn Vĩ thơ mộng, trong trẻo, tràn ngập sinh khí. Bức tranh mở màn bằng hình ảnh “nắng” lặp lại hai lần trong câu thơ:

“Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên”

đó là 1 buổi rạng đông nhóc con, ánh sáng chan chứa khắp nơi nơi, lấp ló, xen kẽ qua từng tán cau xanh mướt. Hàn Mặc Tử đã vẽ lên từng nét thực mượt mà, đầy sức gợi trong bức tranh quê buổi sớm, trên nền nhàn nhạt rét mướt của nắng mới, hiện trên đó là hàng cau thẳng tắp, xanh tươi giản dị chân quê. Hình ảnh “nắng hàng cau” là hình ảnh mà Hàn Mặc Tử dành riêng cho Huế, bởi lẽ hàng cau là tượng trưng đặc thù của mảnh đất cố đô, luôn vươn cao mạnh mẽ trên nền trời xanh thẳm, đón những tia nắng ấm áp trước tiên trong càng ngày càng cách thật trọn vẹn. Cảnh từng tán lá cau xanh mướt tắm nắng vàng nhấp nhánh các sương mai ẩn hiện, khiến lòng người thêm khoan khoái, vui tươi, mở ra một bức tranh quê thực thuần khiết thơ mộng. “Nắng mới lên” là các từ ngữ giản dị mà Hàn Mặc Tử viết về cảnh rạng đôngấy là dòng nắng ban mai mới mẻ, êm dịu, không hề cái nắng nóng đổ lửa khi ban trưa, mà đó là các tia nắng đầu tiên sau một đêm dài, trong trẻo, ấm áp chứa chan sức sống, là tượng trưng của sự khởi đầu tươi mới. Nghĩ xa hơn hình ảnh “nắng mới lên” có lẽ chính là ẩn dụ cho tâm hồn người nghệ sĩ lúc cầm trên tay tấm bưu thiếp của cố nhânmột cảm xúc dịu dàng, đầy hy vọng.

Trong ko gian ngập tràn nắng mới, là sự hiện diện của “vườn ai” 1 khu vườn sở hữu dáng vẻ trù phú, non tươi, mỡ màng trong từng khía cạnh duyệt hai từ “mướt quá”, đầy gợi cảm. bên cạnh đó liệu pháp so sánh “xanh như ngọc” cũng đem lại vẻ đẹp thực thơ mộng cho bức tranh tự nhiên thôn Vĩ Dạ, khiến người đọc tiện lợi nghĩ đến ra hình ảnh một khu vườn Huế xanh non, từng tán lá còn đọng khá sương tắm dưới chiếc nắng ban mai dìu dịu, đem lại cảm giác thực trong trẻo, ngọc ngà, tươi mát làm sao. đặc trưng mang trong khoảng phiếm chỉ “ai” trong “vườn ai” đã gợi ra nhân vật trữ tình ẩn hiện, khiến cho nâng cao thêm sinh khí, sự hòa hợp của con người mang tự nhiên tươi đẹp. đồng thời dẫn mở câu thơ “Lá trúc che ngang mặt chữ điền”, gợi ra vẻ đẹp con người xứ Huế tình thựchiền từrét mướtvăn pháp “thi trung hữu họa”, lấy chiếc gầy guộc, giản đơn của lá trúc để khiến cho đậm lên những nét đẹp duyên dáng, nhân hậu của khuôn mặt người. Hàn Mặc Tử nhớ người Huế bằng những vẻ đẹp hiền hòa, đan xen trong đấy là các nỗi nhớ xa xôi về một người con gái Huế  trong mình các phẩm chất nổi trội, thủy chung, dịu dàng, khuôn mặt xinh xắn hồn hậu.

Sau những niềm rung cảm, lạc quan yêu đời trong khoảng bức tranh tự nhiên tinh marộng rãi sức sống, Hàn Mặc Tử tiếp diễn đưa độc giả về tới với bức tranh trùng hợp buổi tối muộn, sở hữu những cảnh thuyền, cảnh trăng, và chiếc sông Hương êm đềmlặng lẽthực từ cảnh tràn trề ánh sáng của buổi rạng đôngđến cảnh đêm đen người ta đã tinh tế nhận ra được sự chuyển đổi xúc cảm của tác nhái từ những niềm vui chứa chan trong thân thểđến nỗi băn khoăn, bất định, phổ biến lo lắng, hoang với trong cảnh đột nhiên lạnh lẽo, vắng vẻ.

“Gió theo lối gió, mây tuyến phố mây,
mẫu nước buồn thiu, hoa bắp lay…
Thuyền người nào đậu bến sông trăng ấy,
 chở trăng về kịp tối nay?”

Hàn Mặc Tử viết về cảnh mây, cảnh gió, vốn là các thứ luôn song hành với nhau, mây  dịch chuyển là bởi vì sở hữu gió đưa, chừng như chúng luôn mang một mối địa chỉ gắn bó thực chặt chẽ. Nhưng khi đọc câu thơ “Gió đi lối gió, mây các con phố mây” cũng là cảnh gió, mây đấy thế nhưng chúng lại nghe đâu tách biệt, ngược hướng, gợi ra sự chia ly, vỡ, mà đối mang Hàn Mặc Tử ấy là sự chia cắt của tác kém chất lượng với nhân thế, là những dự cảm đầy đau thương trước căn bệnh hiểm ác. đặc thù lối thơ tả cảnh đóng khuông khi tác kém chất lượng lặp lại điệp từ “mây”, “gió” hai lần, cùng lối ngắt nhịp 4/3 khiến cho gãy đôi câu thơ, đem đến sự hụt hẫng, cô liêu khó tả. Con sông Hương vốn đã yên ổn bình lặng lẽ suốt mấy nghìn năm lịch sử, chứng kiến nhiều những biến cố đau thương của dân tộc, đã ko còn hay bất thần trước sự thế thay đổi, nhưng lúc bước vào thơ của Hàn Mặc Tử dòng sông lại dường như với những cảm xúc bâng khuâng của thi nhân qua mấy chữ “dòng nước buồn thiu”. Đọc thơ Hàn Mặc Tử, ta tưởng tuồng như tác nhái đang đứng trước bờ sông Hương, ánh mắt dõi trông xa xa, lòng buồn man mác một nỗi buồn bất tận đang lan tràn khắp ko gian, thực đúng sở hữu mấy câu “Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu/Người buồn cảnh mang vui đâu bao giờ” của Nguyễn Du. không những thế hình ảnh “hoa bắp lay” lại càng làm cho người đọc thấm tháp những nỗi lòng của thi nhân, hoa bắp vốn vô sắc, vô hương, nhạt nhòa trong trời đất, là ẩn dụ sâu sắc cho cuộc đời cho số mệnh buồn tẻ, thầm lặng đang tồn tại như 1 chiếc bóng cô liêu, bơ vơ giữa cuộc đời, chỉ với thể mặc cho loại đời đẩy đưa, nghĩ mà thật xót xa cho thế cuộc “hoa bắp”. Thêm vào ấy cả câu thơ “Dòng nước buồn thiu hoa bắp lay” đã mở ra 1 ko gian rộng to vô tận, nhưng thiếu đi loại rét mướt, chỉ sở hữu sự lạnh lẽo, quạnh vắng bao trùm, xóa tan hết dòng vẻ đẹp nhóc con phổ biến mộng ảo mà tác giả gợi nhắc trong khổ thơ đầu.

Nhấn mạnh sự chuyển đổi xúc cảm của tác fake giữa hai khổ thơ từ vui tươi, yêu đời sang buồn thương, tuyệt vọng. Vì quá đau đớn, xót xa cho thế cục đa dạng bất hạnh của mình, Hàn Mặc Tử lại mua về mang trăng, người bạn tri kỷ tâm giao của nhà thơ, vẫn luôn gắn bó mang người trong phổ quát vần thơ vừa trong trẻo vừa kỳ dị, liêu trai khó tả. Hình ảnh trăng trong Đây thôn Vĩ Dạ xuất hiện thực đẹp và hiền hòa ở câu “Thuyền ai chở bến sông trăng đó”, ánh trăng vàng nhàn nhạt phủ lên con thuyền nan đang xuôi theo dòng nước, và mặt sông bập bồng lóng lánh các ánh trăng nhócmột quang cảnh thật đa dạng mộng ảo và tình tứ biết bao tuồng như đã phần nào xua đi được những nỗi buồn thương trong tâm hồn tác nhái. Thế nhưng Hàn Mặc Tử vẫn không thể quên đi hết những nỗi hoang lo âu cho thế cục mình trong câu thơ “Có chở trăng về kịp tối nay?”, đó là cảm xúc lo lắng không lặng, dự cảm chẳng lành trước thế cuộc ngắn ngủi gần hết của mình. Ông sợ rằng bản thân không còn kịp được nhìn thấy ánh trăng đẹp đẽ, ko còn thấy được “bạch nguyệt quang” của thế cuộc – người con gái xứ Huế, người mang lại cho ông các niềm vui sống, kỳ vọng về 1 tình yêu đẹp giữa khi sóng gió cuộc đời đang phong toả thân xác héo gầy, mặc dầu đó chỉ là một tấm bưu thiếp mà nàng gửi đi.

cuộc thế Hàn Mặc Tử ngắn ngủi và đau thương, hồn thơ ông chất đựng đa dạng nỗi khát vọng về tình yêu, về cuộc sống, nhưng ẩn chứa sau đó là các nỗi xót xa, đớn đau tới cơ cực. Chính điều ấy đã làm nên 1 chất thơ vừa thơ mộng, trong trẻo tới vô ngần, lại cũng khôn cùng phức tạp khi thường xuyên thấy sự xuất hiện của các nhân tố kỳ dị, liêu trai, điên cuồng mà kể như Hoài Thanh, với sự đó cũng bởi hồn thơ của Hàn Mặc Tử vốn là “Một nguồn sáng tỏa ra từ 1 vong linh cực kỳ khổ não. Ta bắt gặp dấu tích còn thoi thóp của một tình duyên vừa chết yểu… Chỉ trong thơ Hàn Mặc Tử mới thấy một nỗi đau thương mãnh liệt như thế. Lời thơ như dính máu”. Đây thôn Vĩ Dạ chính là một trong các tác phẩm điển hình nhất cho bắt mắt sáng tác của Hàn Mặc Tử vừa đẹp vừa ẩn cất các nỗi lòng đau thương vô vọng, hồn thư từ ấm chuyển sang lạnh lẽo, đơn chiếc chỉ trong vài chiếc thơ ngắn ngủi, khiến trần giới ko khỏi băn khoăn, nhằm nhè xót thương cho một đời nghệ sĩ ngắn ngủi, nhiều xấu số.

Xem thêm: Phân tích 9 câu cuối bài Vội Vàng

Phân tích 2 khổ đầu Đây Thôn Vĩ Dạ HSG hay nhất

Hàn Mặc Tử là một trong những thi sĩ điển hình nhất của phong trào thơ mới. Ông là 1 con người tài giỏi nhưng mệnh bạc lúc ông mắc phải căn bệnh phong quái ác tính từ lúc còn rất trẻ. có lẽ vì vậy mà trong thơ của ông luôn với hai thế giới song hành, một là sự tươi sáng, thanh khiết, một thế giới đầy ma quái, cuồng loàn. Đây thôn Vĩ Dạ được ra đời năm 1938 khi ông đang bị căn bệnh phong quái ác dày vò. Bài thơ được bắt nguồn cảm xúc từ tấm bưu thiếp sở hữu bức tranh phong cảnh xứ Huế và lời hỏi thăm của Hoàng Cúc, người con gái mà Hàn Mặc Tử từng tương tư. đặc trưng, qua hai khổ thơ đầu, tình ái trùng hợp, con người Vĩ Dạ cộng những tâm tư thầm kín của nhà thơ được trình bày rõ nét.

Xem Thêm  Nghị luận tác phẩm Vội Vàng Xuân Diệu hay nhất 2023

2 khổ đầu của bài thơ bức tranh phong cảnh của Vĩ Dạ xứ Huế cộng nỗi lòng cô đơnlạc điệu, trống rộng của tác fake khi phải xa vắng thế giới, con người.

“Sao anh ko về chơi thôn Vĩ
Nhìn nắng hàng cau, nắng mới lên
Vườn người nào mướt quá, xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền
Gió theo lối gió, mây tuyến phố mây
dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay
Thuyền người nào đậu bến sông trăng đấy
với chở trăng về kịp tối nay?”

khai mạc bài thơ là một nghi vấn mang âm điệu da diết, chừng như là lời người thôn Vĩ đang mời gọi, đang hờn trách thi nhân sao ko lại thăm.

“Sao anh ko về chơi thôn Vĩ”

Thế nhưng thực ra đây chỉ là nghi vấn tự nhủ của thi sĩ bởi trong tâm ông luôn ngóng trông được thêm một lần “về chơi thôn Vĩ”. 2 chữ “về chơi” đã khiến Vĩ Dạ trở nên 1 nơi chốn thân yêu sở hữu nhà thơ, là nơi mà ông gắn bó bằng cả tâm hồn mình.

Trở về Vĩ Dạ, thi sĩ muốn được ngắm nhìn các “hàng cau” cao vút, các vườn tược tràn đầy cỏ cây, để ngắm khuân mặt ai thẹn áo quan qua hàng lá trúc.

“Nhìn nắng hàng cau, nắng mới lên
Vườn ai mướt quá, xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền”

quang cảnh Vĩ Dạ được mở ra trong khoảng xa tới gầntrong khoảng cao đến rẻ, mỗi góc độ 1 vẻ đẹp nhưng đều thơ mộng và tràn trề sinh khí trong ban mai. Trong hành trình “thăm” Vĩ Dạ bằng tâm nãocái nhìn trước nhất của thi sĩ ngừng lại trên hình ảnh của “nắng hàng cau, nắng mới lên”. hai từ “nắng” trong cộng một câu thơ làm cho ta cảm nhận được cả một không gian ngập tràn sắc nắng sớm, mới mẻ và tinh khôi vô cùng. “Nắng hàng cau” là thứ nắng đặc biệt của Vĩ Dạ và Hàn Mặc Tử đã đặc thù tinh tế phát hiện ra bởi Vĩ Dạ là nơi trồng hồ hết cau. những hàng cau cao vút, thẳng tắp vươn lên bầu trời đón các giọt nắng mai trước hết buông xuống và ấy cũng là khi cả thị thành Huế cựa mình thức dậy trong sự mát lành và tinh khôi.

Trong ánh nắng sớm mai tinh khôi đấy, khu vườn của “ai” hiện lên đầy sức sốngtràn ngập nhựa mật.

“Vườn ai mướt quá, xanh như ngọc”

Đại từ “ai” phiếm chỉ, ko biết rõ là của ai bởi khu vườn đấy là khu vườn trong tâm khảm của nhà thơ. Khu vườn đầy những cỏ cây xanh “mướt”. Chỉ một từ “mướt” thôi mà làm người đọc cảm thấy cỏ cả một khu vườn tươi tốt, mơn mởn hiện ra trước mắt. Thêm vào ấy, hình ảnh so sánh “xanh như ngọc” cũng gợi cho ta hình ảnh về một khu vườn còn đẫm sương đêm đang được mặt trời soi tỏ. Mỗi nhành cây, phiến lá đều hiện lên lung linh, nhóng nhánh tựa như 1 khối ngọc bích đồ sộ. Lời thơ không chỉ là lời tả cảnh mà còn là sự trằm trồ của thi nhân lúc ngợi ca cảnh vườn Vĩ Dạ với 1 tình ái thiết tha.

ko chỉ say sưa ngắm nhìn vườn cây, ngắm nhìn ánh sớm mai, Hàn Mặc Tử còn đắm mình trong ánh mắt của người Vĩ Dạ:

“Lá trúc che ngang mặt chữ điền”

Hẳn phải là 1 nét vẽ dáng bộ của thi sĩ, bởi khuôn mặt người hiện lên sau lá trúc, vừa thực vừa hư ảo vô cùngtuyến phố nét trong bức tranh thơ không chỉ với mình bất chợt mà còn mang cả con người làm cảnh vườn Vĩ Dạ chợt trở thành rét mướt, sinh động lạ thường.

Khuôn mặt người sau vòm lá thập thò, ẩn hiện gợi ra phết vẻ e ấp, thẹn quan tài với tính phương pháp kín đáo vốn là 1 nét rất riêng của người con gái xứ Huế. Câu thơ của Hàn Mặc Tử chắc hẳn được gợi ra từ 1 câu ca dao rất quen thuộc của người dân Huế:

“Mặt em vuông tựa chữ điền
Da em thì trắng, áo đen mặc ngoài
Lòng em  đất với trời
sở hữu câu nhân nghĩasở hữu lời thuỷ chung”

Thế nên, câu thơ của Hàn Mặc Tử không chỉ sở hữu đậm phong vị dân gian của xứ Huế mà còn gợi ra được cả vẻ đẹp tâm hồn của con người nơi đây vừa chân chất lại giàu nghĩa tình thuỷ chung.

Khổ thơ đầu đã dựng lại bức tranh phong cảnh của Vĩ Dạ vừa đẹp đẽ, rét mướt lại tràn trề nhựa sốngđồng thời cũng biểu lộ tấm lòng gắn bó tha thiết với quê hương Vĩ Dạ của thi nhân và khát khao muốn được giao cảm mang cuộc đời dù bệnh tật ngăn trở.

Bước sang khổ thơ thứ 2, phong cảnh, không gian của Vĩ Dạ không còn tĩnh tại mà sở hữu cả sự chuyển di, chuyển biến. Vẫn là những cảnh đẹp  nét đặc trưng của xứ Huế nhưng giờ đây là cảnh sông nước mây trời:

“Gió theo lối gió, mây các con phố mây
cái nước buồn thiu, hoa bắp lay
Thuyền người nào đậu bến sông trăng đấy
 chở trăng về kịp tối nay?”

Bức tranh thơ được mở mang với trời mây gió và mẫu Hương giang lững lờ vừa đẹp hùng vĩ lại phóng khoáng minh môngloại sông, hoa bắp, gió, mây, rất nhiều đều  đậm vong linh của xứ Huế, gợi ra nét thăng bìnhêm đềm rất riêng của nơi đây.

nhà thơ đã đặc tả loại sông Hương dưới trăng khuya. đó là một loại sông óng ánh các ánh vàng lộng lẫy, và còn thuyền cũng chở đầy ánh trăng đang đậu tại bến sông trăng. Ánh trăng đã khiến cho chiếc sông Hương càng thơ mộng hơn bội phần, vừa hư ảo, vừa yên ắng trong mà đêm để ai 1 lần bắt gặp thì khó mang thể nào quên!

Đằng sau bức tranh ngoại cảnh là tâm cảnh mà thi nhân muốn gửi gắm. “Mây, gió” vốn là hai thứ luôn song hành nhưng ở đây Hàn Mặc Tử đã nhân hoá chúng và biểu hiện chúng đang trong cuộc chia ly. Mây 1 con đường còn gió thì một nẻo, chúng đang xa vắng, đang chia lìa. đó tốt cũng là tâm cảnh của thi sĩ lúc này khi ông đang ở trong một mối tình đơn phương cách biệt và phải chia lìa với cuộc thế vì bệnh tật. Nỗi buồn của thi sĩ đã lan toả, đã hoà lẫn vào bỗng nhiên.

Nỗi buồn ấy cũng hoà lẫn vào loại nước. Nhìn loại sông lững lờ trôi mà Hàn Mặc Tử cảm thấy chiếc sông cũng đang “buồn thiu”. loại sông Hương chở bao tâm sự của thi sĩ, nó cũng với nặng 1 nỗi buồn thương da diết. đấy là tâm trạng của một loại tôi cô đơn giữa đất trời, giữa thế cụctrong khi nhìn nói quanh nói quẩn bốn phía chỉ thấy hoa bắp lay động, mẫu sông quạnh vắngquạnh vắng.

Nỗi buồn cô đơn của nhà thơ còn nhằm nhè hơn hết lúc ông đặt mình giữa trời, trăng, nước. cái nước mênh với, ánh trăng lạnh lẽo, đêm khuya thanh tĩnhquang cảnh đấy như 1 cõi đơn chiếc pha thêm sự quái gở bởi chính ông cũng đang cô độc, lạc lõng giữa cuộc đời vì bệnh tật dày vò.

Thế nhưng, trên đông đảo là nỗi khao khát được giao cảm mang thế cuộc, là khát vọng tình người sẽ hoá giải nỗi đau. có lẽ vì vậy mà trên loại sông cô đơn ấy lấp ló mẫu bóng của “thuyền ai”:

“Thuyền ai đậu bến sông trăng ấy
với chở trăng về kịp tối nay?”

khao khát hi vọngkhát khao mong đợi thế nhưng Hàn Mặc Tử đã nhận ra hiện thực phũ phàng: chẳng với ai, chẳng sở hữu ai sở hữu thể khiến rét mướt 1 trái tim đang cô đơnlạc lõng, vậy nên, thi sĩ mới mong mang người “chở trăng về kịp tối nay”.

Trăng muôn thuở là nguồn cảm hứng bất tận, là loại đẹp vĩnh hằng là ai cũng hướng tới thi nhân, trăng còn là người bạn, người tri âmtri kỉ và sở hữu Hàn Mặc Tử, trăng còn hơn thế. Ông khao khát hướng tới trăng, hướng đến sự tươi đẹp mà ánh trăng đem lại, thế mới hiểu, dù đau đớn vì bệnh tất, Hàn Mặc Tử vẫn luôn hướng về loại đẹp của thế cục, của nghệ thuật. Đọc thơ Hàn Mặc Tử, người ta cảm thấy bội phục một nhân tài và cả một nghị lực sống phi thường của một con người biết vượt lên cảnh ngộ để cống hiến cho thế cuộc.

Bốn câu thơ là bức tranh sông nước, mây trời nhưng thấm đượm tâm cảnh buồn thương của tác nhái, nỗi cô đơnkhát khao được giao cảm sở hữu cuộc thế.

2 khổ thơ đầu của bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ là kế thừa thơ ca truyền thống  thể thơ thất ngôn đồng thời cũng thể hiện cố gắng canh tân thơ của Hàn Mặc Tử. các hình ảnh thơ rất mộc mạc, giản dị, đời thường, ngôn trong khoảng như lời ăn ngôn ngữ thông thườngrất nhiều đều tạo nên 1 nét thơ rất đương đại.

Qua hai khổ thơ, người đọc ko chỉ cảm nhận được bức tranh phong cảnh của thôn Vĩ Dạ vừa đẹp đẽ lại rất bình im nét đặc trưng của xứ Huế mà chúng ta còn cảm nhận được một nỗi buồn đơn chiếc của Hàn Mặc Tử khi phải xa rời cuộc đời vì bệnh tật và trong một mối tình vô vọng.

Phân tích 2 khổ đầu Đây Thôn Vĩ Dạ HSG hay nhất
Phân tích 2 khổ đầu Đây Thôn Vĩ Dạ HSG hay nhất

Xem thêm: Phân tích Tràng Giang khổ 1

Phân tích 2 khổ đầu Đây Thôn Vĩ Dạ HSG có chọn lọc

Bài thơ “Đây thôn Vĩ Dạ” Văn học 11 vẫn luôn được yêu mến qua rộng rãi thế hệ và đã mang ba ý kiến Đánh giá dành cho bài thơ. trước hết, bài thơ là tiếng lòng, nỗi trăn trở của mối tình thầm kín; sau đó là lời yêu thương dành cho 1 miền quê bình lặng và thứ ba, bài thơ là niềm thèm khát được sống của nhà thơkhao khát được đồng cảm, được san sớt  cuộc đời. Và hai khổ thơ đã trình bày rõ một cách xúc động những tâm tình ấy của tác nhái gửi gắm qua bài thơ:

Sao anh ko về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.
Vườn người nào mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.

Gió theo lối gió, mây các con phố mây,
mẫu nước buồn thiu, hoa bắp lay…
Thuyền người nào đậu bến sông trăng đấy,
 chở trăng về kịp tối nay

Thơ ca luôn là sự phản ánh thế cục qua lăng kính của nhà thơ, qua tâm hồn nhạy bén của thi sĩbởi vậy thơ luôn mang tư tưởng, tình cảm mà người nghệ sĩ muốn gửi gắm, muốn diễn đạt. Và Hàn Mặc Tử luôn ko dừng thông minhkhông dừng chiêm nghiệm đời sống để đem đến rộng rãi tác phẩm đặc sắc. “Đây thôn Vĩ Dạ” là tác phẩm điển hình.

“Sao anh không về chơi thôn Vĩ?”

thắc mắc tu trong khoảng này chính là sự phân thân của thi sĩkhi này Hàn Mặc Tử đang trở thành cô gái Huế và hỏi  giọng trách móc, giận dỗi thật nhẹ nhàngtrong khoảng “chơi” tuồng như 1 sự chơi chữ. Bởi tác giả sở hữu thể dùng từ “thăm” nhưng lại mất đi sự thân quen thân thiện.

Câu thơ cũng  thể là sự tự trách, tự hỏi sao Huế đẹp đến thế mà anh không vào chơi. nghi vấn đó là nỗi đau khắc khoải, bởi có nhẽ khi viết bài thơ này, nhà thơ đang phải chịu cất các đớn đau của bệnh Phong ở quá trình cuối. thành ra, về chơi ở Huế đã trở nên niềm khát khao của Hàn Mặc Tử.

Dù không thể về Huế, trong tâm khảm nhà thơtự dưng ở thôn Vĩ vẫn thật lung linh, đẹp đẽ:

“Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền”

Ba câu thơ đã khắc họa thật thành công 1 bức tranh về thôn Vĩ thơ mộng, trong khoảng xa tới gần. Điệp từ “nắng” gợi lên trước người đọc một ko gian tràn ngập ánh sáng. Còn cau là cái cây đặc trưng của thôn Vĩ, thân cây thẳng tắp mang tán lá xanh rẻ đến thực khách phải thốt lên “vườn người nào mướt quá xanh như ngọc”. Dù nhắc rằng “vườn ai” nhưng người nào cũng biết là vườn của cô gái Huế.

“Mướt quá xanh như ngọc”. Xanh như ngọc là màu xanh thuần khiết, màu xanh tinh túy kết tinh trong khoảng nắng, trong khoảng sương. Màu xanh ngọc ấy đã tạo nên khu vườn quyến rũ và thôn Vĩ cho nên trở nên đẹp hơn. Nhưng bức tranh thôn quê đó xuất sắc hơn, sở hữu thần  tình hơn lúc mang sự thập thò của bóng dáng người thiếu nữ: “lá trúc che ngang mặt chữ điền”. Là lá trúc cũng bởi, thôn Vĩ Dạ nức danh  loài cây trúc luôn được trồng trước ngõ. cho nên, trong tâm khảm của thi nhân hiện lên gương mặt chữ điền thấp thoáng sau hàng trúc.

phân tách hai khổ đầu bài đây thôn vĩ dạ, trước hết người đọc thấy rõ, số đông khung cảnh và con người tạo nên một bức tranh phối hợp giữa con người và khi không. Nhưng có lẽ nếu như thơ chỉ sở hữu niềm vui, niềm lạc quan yêu đời thì hẳn ấy chẳng phải thơ của Hàn Mặc Tử. bởi vậy, sau khổ thơ đầu nhãi con nắng, thì ở khổ thứ hai giọng thơ đã chuyển sang sự mặc cảm về cảnh chia ly:

“Gió theo lối phong vân tuyến đường mây
dòng nước buồn thiu hoa bắp lay”

với hai câu thơ này, vẻ đẹp đặc trưng của xứ Huế hiện lên rõ nét. ấy là cái Hương lờ lững trôi, là vườn cắp, còn trên cao “gió theo lối gió”, mây đi các con phố mây. Dù thực tiễn mây và gió là hai hiện tượng chẳng thể tách rời, bởi  gió thổi, mây mới sở hữu thể bay. Thế nhưng trong câu thơ của Hàn Mặc Tử, gió và mây chia lìa nhau, loại nước buồn thiu sở hữu trong mình tâm cảnh chẳng thể tả thành lời.

“Thuyền người nào đậu bến sông trăng đó
mang chở trăng về kịp tối nay”

hai câu thơ tiếp theo vẫn là mẫu sông Hương, là thành Huế mơ mộng, nhưng khi này đã ko còn nắng, màu xanh ngọc của Vĩ Dạ nay là không gian tràn trề ánh sáng của trăng. Và thuyền trở nên thuyền trăng, sông phát triển thành sông trăng và bến là bến trăng.

Bến trăng, thuyền trăng đã xuất hiện phổ thông trong thi ca, nhưng sông trăng thì lại là hình ảnh mới lạ. bởi thế, câu thơ như đưa người đọc vào cõi mộng. Và “Có chở trăng về kịp tối nay?” là nghi vấn trông đợi, khắc khoải, lo âu lẫn hoài nghi, khẩn thiết; ấy cũng như thắc mắc nhà thơ hỏi chính mình. Người viết tinh thần được rằng, nếu trăng không “về kịp tối nay”, thì mình sẽ rơi vào đau đớnvô vọng mãi mãi.

Qua 2 khổ đầu bài đây thôn vĩ dạ với thể thấy, thành công của hai khổ thơ nhờ các giải pháp tu từ như điệp từnhững thắc mắc thu trong khoảngphương pháp so sánh bằng liên tưởng. Qua những bút pháp nghệ thuật, Hàn Mặc Tử đã khắc họa nên 1 quang cảnh nên thơ, đầy sức sống nhưng cũng mang tải nỗi buồn, nỗi lòng của người thi sĩ chịu phổ quát bất hạnh.

Xem thêm: Phân tích Từ Ấy học sinh giỏi

Mẫu phân tích 2 khổ đầu Đây Thôn Vĩ Dạ HSG

Mỗi con người Việt Nam chắc hẳn đều biết tới lời rao trăng lừng danh của thi sĩ đậm chất trữ tình lãng mạn Hàn Mặc Tử trong những năm 30 của thế kỉ XIX và lời rao trăng đó đã in sâu vào lòng bạn đọc. Ông là một anh tài như những ngôi sao sáng lóa trong bầu trời thơ mới nhưng cuộc đời ông cũng đựng đầy xấu số, ông luôn đau đớn quằn quại bên dòng giường trong trại phong quy hòa và nơi đó  sự vật lộn và giằng xé giữ dội giữa linh hồn và xác giết thịt của ông  căn bệnh kì quái. Và chính nơi đây ông đã tạo ra cho mình một thế giới nghệ thuật điên loàn, ma quái. Chính “chất điên” đấy đã làm cho nên thời trang nghệ thuật độc đáo, biệt lập, mới mẻ của Hàn Mặc Tử.

Thơ của ông như trào ra máu và nước mắt, tuy thế bên trong những dòng thơ ấy vẫn với các chiếc thơ tinh khiết, thanh khuyết đến lạ lùng. Đây thôn Vĩ Dạ trích trong tập thơ điên là tác phẩm như thế. Đây chính là sản phẩm của nguồn thơ lạ thường kia, là một lời tỏ tình  cuộc đời của 1 tình ái vô vọng, yêu đơn phương nhưng ẩn bên dưới mỗi hàng chữ tươi sáng là cả một khối u hoài của tác nhái. Bài thơ còn là ái tình khi không, yêu con người Vĩ Dạ một phương pháp nồng thắm – nơi chất chứa biết bao kỉ niệm và luôn sống mãi trong hồi ức của ông. Chính bởi thế đọc bài thơ này ta thấy được một phương diện rất đẹp của tâm hồn nhà thơ.

Xứ Huế mơ mộng đã từng là nơi khơi nguồn cảm hứng cho phổ thông nhà văn nhà thơcó nhẽ trong đấy xuất sắc nhất là tập thơ điên của Hàn Mặc Tử với chất điên loạn đấy, ông khai mạc với câu hỏi:

“Sao anh ko về chơi thôn Vĩ?”

Trong chính thắc mắc đấy đã sở hữu phổ thông sắc thái biểu cảm như là vừa hỏi vừa kể nhở, vừa trách móc, vừa như là một lời giới thiệu và mời gọi mọi người. Câu thơ bảy chữ nhưng  tới sáu thanh bằng khiến giọng thơ êm dịu và tình tứ đi, chính sự êm dịu đã khiến cho lời trách móc dịu nhẹ đi. Nhưng ở đây không phải là lời trách của hoàng cúc mà là của chủ thể trữ tình Hàn Mặc Tử, từ nỗi lòng da diết đối với xứ Huế trong tâm cảnh tuyệt vọng nhưng đầy khát khao của Hàn Mặc Tử, đã vẽ ra quang cảnh thôn Vĩ tuyệt đẹp như trong chuyện thần tiên trong ba câu tiếp theo:

“Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
Vườn người nào mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền”

Thôn Vĩ hiện lên trong thơ Hàn Mặc Tử thật giản dị mà sao đẹp quá! Bằng tình ái tình cờ của mình, tác nhái đã mở ra trước mắt ta 1 bức tranh tình cờ kiệt tác, đẹp một cách lộng lẫy. Thôn Vĩ kể riêng và Huế khái quát được đặc tả bằng ánh sáng của buổi rạng đông và một vườn cây thân thuộcđấy là hàng cao thẳng tắp đang tắm mình dưới nắng. Hàng cau như đón chào người thân thương sau bao ngày xa rời. Hàng cau cao vút là hình ảnh thân thuộc thôn Vĩ Dạ từ bao đời nay. Quên sao được màu xanh cây lá nơi đây. nhà thơ trầm trồ thốt lên khi đứng trước 1 màu xanh mơn mởn ở thôn Vĩ Dạ: “vườn người nào mướt quá xanh như ngọc”. Ở đây cho ta thấy sự vươn lên mạnh mẽ, tràn ngậpđấy nhựa sống và khiến cho ta thấy sự tươi trẻ, yêu đời. Trong không gian tươi trẻ đấy lại hiện lên gương mặt chữ điền, hiền lànhsở hữu lá trúc che ngang khuân mặt hiền từ đã tô đậm vẽ đẹp của cô gái Huế duyên dáng, dịu dàng, kín đáo, tình tứ đáng yêu.

Câu thơ đẹp vì sự hài hòa giữa cảnh vật và con người. tâm cảnh nhân vật trong đoạn thơ này là niềm vui, vui đến yêu thích như lạc vào cõi tiên, cõi mộng khi được trở về  cảnh và người thôn Vĩ.

Thế nhưng cũng cộng không gian là thôn Vĩ Dạ nhưng thời gian  sự biến đổi từ bình minh lên chiều tà và thi nhân đã vạch ra một không gian minh mônglớn lớn sở hữu đủ gió, mây, sông, nước, trăng, hoa. mang ko gian to to đấy thi nhân đã miêu tả hai thực thể luôn gắn bó trong tình trạng chia lìa:

“Gió theo lối gió mây trục đường mây”

Điều này là ngang trái, phi hiện thực và phi lí. Qua ấy cho thấy, thi nhân tạo ra hình ảnh này chẳng hề bằng thị giác mà bằng cái nhìn của tự tiđó là tự ti của một người gắn bó thiết tha sở hữu đời mà đang với nguy cơ phải chia lìa mang cõi đời nên nhìn đâu cũng thấy chia lìa.

Vốn dĩ thi nhân đang vui sướng lúc về thôn Vĩ Dạ trong buổi ban mai lại đột ngột trở nên buồn, u uất. có nhẽ nỗi buồn là do bởi mối tình đơn phương và kỉ niệm đẹp sở hữu cảnh và người xứ Huế mộng mơ tạo nên. quả tình người buồn cảnh với vui bao giờ. Huế vốn thơ mộng, êm ả – thi nhân lại khiến cho nó trở nên vô tình, xa lạ.

“Dòng nước buồn thiu hoa bắp lay
Thuyền người nào đậu bến sông trăng đó
mang chở trăng về kịp tối nay”

dòng Hương Giang vốn đẹp, thơ mộng đã bao đời đi vào thơ ca Việt Nam vậy mà hiện nay lại buồn thiu, lòng sông buồn, bãi bờ của nó cũng buồn, hoa bắp vô hương vô sắc đang đưa nhẹ trong gió. Cảnh buồn chỉ tới ấy, thế nhưng đêm xuống trăng lên lại là con người hoàn toàn mới. sở hữu tính bí quyết lãng mạn thi nhân đã tạo nên 1 ko gian tràn ngập ánh trăng, một loại sông trăng, một bến đò trăng, một con thuyền đầy trăng, hầu hết đều lung linh, huyền ảo … trăng đã đi vào tiềm thức của con người Việt Nam trong khoảng lâu nhưng trăng ở đây lại khác trăng của thế hệ trước và đương thời. Nào mang con thuyền nào chở được trăng nhưng ở đây thi nhân lại thấy con thuyền trở trăng. Điều ấy khiến mọi vật nơi đây trở nên ảo huyền, đầy lãng mạn. tuy nhiên đối diện mang trăng thi nhân vẫn với 1 tâm cảnh bất an.

Xem thêm: Phân tích Thu Ẩm

Tổng kết

Bằng hai khổ thơ đầu thôi nhưng Hàn Mạc Tử chừng như đã cho chúng ta thấy đầy đủ về người và cảnh của thôn Vĩ Dạ đề qua ấy hiểu sâu sắc hơn tâm cảnh nặng trĩu của nhân vật trữ tình. Thấy được một tâm hồn mẫn cảm sở hữu đời,  tình ái, cuộc sống của tác giả. Bên cạnh đó, hãy theo dõi Văn Học của chúng tôi để đọc thêm những bài văn phân tích hay nhất.

Similar Posts